Hơi thở của Ngô Thiệu Nghi vẫn còn yếu ớt, y cất tiếng: “Ngươi là quan binh, hay là thủ hạ của Lô tặc?”
Hạ Linh Xuyên lau một vệt đen trên thái dương: “Quan binh.”
“Không mặc quân giáp. Chẳng phải lính quèn bình thường?”
“Không phải.” Hạ Linh Xuyên thầm bội phục. Người sắp chết mà mắt vẫn tinh tường đến vậy sao? “Ta chỉ là người theo đội làm việc vặt thôi.”